My ACCA journey with TRANNACCA
Em biết đến ACCA vào giai đoạn trước khi em đi tốt nghiệp THPT. Em đã băn khoăn, đấu tranh nội tâm rất nhiều, và do dự với sự lựa chọn của mình trong một thời gian dài vì lúc đó mọi người xung quanh em vẫn rất xa lạ với khái niệm không theo đại học truyền thống. Đó thực sự là quãng thời gian khá sốc với em khi chưa có một cái nhìn rõ ràng về công việc tương lai của mình dù rằng em được tuyển thẳng vào đại học và có học bổng dành cho sinh viên xuất sắc. Thế rồi, bằng một cơ duyên nào đó, em tìm được những bài viết của chị Trân về hành trình và cách chị “chinh phục” ACCA như một sự cứu cánh và tiếp thêm sức mạnh cho em rất nhiều. Em còn nhớ đêm mà em vô tình tìm thấy những bài blog của chị, nó hay và chạm đến trái tim em đến mức em vui sướng đến mất ngủ và bây giờ nghĩ lại cảm giác nó lân lân khó tả lắm chị ạ. Chắc có lẽ đó là do những chia sẻ xuất phát từ những trải nghiệm thực tế của chính bản thân chị cùng với niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn. Đôi lúc khi lạc lối thì em lại tìm tới những bài viết của chị như một liều thuốc tiếp thêm năng lượng cho chính mình. Và cũng chính từ giây phút, em đã dám mạnh bạo đưa ra một quyết định, đó là hoàn toàn theo đuổi con đường này.
Giai đoạn đầu khi theo đuổi hành trình này, em vất vả và gian truân lắm vì em phải tập chủ động cho hành trình của mình và phải mất một khoảng thời gian chật vật để tìm ra phương pháp học phù hợp. Em lúc ấy cũng đã nghi ngờ và hơi tiêu cực về tương lai của bản thân. Và chắc vì cô giáo biết điều ấy nên đã dành thời gian trò chuyện và tâm sự cùng em. Em luôn mong chờ mỗi lần được nói chuyện với chị vì lúc đó em không chỉ tràn trề hi vọng mà còn chiêm nghiệm ra được những sai lầm của chính mình. Nhưng được vài ba hôm thì đâu lại vào đấy do chính sự “overthinking” mà em đã đi chậm rất nhiều so với dự tính. Những lúc như thế, chị không hề thúc đẩy mà rất kiên nhẫn chia sẻ những bài học để khơi dậy tinh thần phấn đấu của em, giúp em vượt qua những nỗi sợ và thoát khỏi bóng tối của mình trong thời gian này để thật sự quyết tâm, nỗ lực và không được thất hứa với chính bản thân mình nữa. Nhờ học hỏi từ “Cô giáo nhỏ” luôn nhìn mọi sự việc bằng lăng kính tích cực và khách quan nhất nên em cũng thay đổi cách tư duy và trong vòng 3 tháng tiếp theo em đã có gặt hái được những thành công ngoài mong đợi với các môn thi ACCA và một giải Prize Winner.
Đã có lúc em trì hoãn, có lúc em muốn từ bỏ nhưng nhìn lại sự nỗ lực đã qua của mình, em lúc nào cũng nhắc nhở bản thân “Mình làm được, mình còn có chị Trân hỗ trợ. Đã đi được tới đi rồi tại sao không nỗ lực thêm chút nữa, kiên trì thêm chút nữa chứ?”. Và cũng nhờ học với chị, em như hiểu rõ chính bản thân mình hơn, biết mình không làm tốt điểm nào để cải thiện và làm việc như thế nào để năng suất và hiệu quả nhất. Làm việc chung với người giỏi, có tâm, thậm chí có tầm, tư duy của mình không chỉ được thay đổi mà học được rất chi là nhiều thứ hay ho. Bây giờ, khi nhìn lại chặng đường mình đã đi, em chiêm nghiệm được nhiều thứ mà không chỉ áp dụng trong công việc mà cả cách sống của mình. Đó là bài học về sự tin tưởng vào chính bản thân mình, sự nỗ lực, kiên trì và kỷ luật của chính bản thân mình, và một phần lớn là nhờ có một người dẫn dắt, soi sáng và định hướng, một mentor cho riêng mình. Nếu như được chọn lại một lần nữa, em sẽ quyết đoán hơn và đăng ký học với chị sớm nhất có thể. Em hay nghĩ mình chỉ cần thi xong bằng OBU là quá đủ nhưng thực tế nó chỉ là một cột mốc trong “Cuộc đua marathon” vượt qua chính mình sau này. Em lúc nào cũng tự nhủ với chính bản thân mình rằng phải luôn trau dồi kiến thức và kỹ năng nghiệp vụ của bản thân và để có nâng cao năng lực chuyên môn và một tinh thần học tập và làm việc tích cực như chị. Vì vậy nếu có ai mà hỏi thì em sẽ tự hào nói mình là học trò của chị Trân.