Trann cũng tự hỏi là mình là "bao nhiêu lần thành công rồi?" thì câu trả lời là 1 vài lần nhưng "có lần nào quyết tâm nhiều nhất không?" thì lần nào cũng phải quyết tâm, có khi còn phải gấp đôi người khác chứ không phải kiểu phân biệt nặng nhẹ là phải dồn lực nhiều cho cái này hay cho cái kia. Hãy cứ đặt mình trong tình huống thực tế thì Trann nhận ra rằng ngay cả khi đã có rất nhiều người họ quyết tâm lắm rồi, mà sao họ vẫn chưa thành công? Rồi Trann chợt ngộ ra 1 điều: lúc mình quyết tâm thì mình dồn cả tâm và sức vào điều mình tin, vào ước mơ và hoài bão, v...v... chứ mình cũng đâu có bao giờ dám mơ một ngày mình sẽ thành công, sẽ trở thành tấm gương hay 1 hình ảnh đáng ngưỡng mộ cho một ai khác. Vậy mà chính những lúc mình không để tâm lắm với những thứ phù phiếm đó, thì lại là lúc mình đi nhanh nhất và về đích nhanh nhất.
Vậy thì thành công và quyết tâm có thật sự là mối quan hệ 2 chiều?
Trann không hoàn toàn tin vào điều này. Thực tế thì Trann từng quyết tâm rất nhiều nhưng không phải lúc nào cũng thành công. Nếu Trann quyết tâm cho 10 việc chẳng hạn, thì chỉ có 1/3 trong số đó sẽ có kết quả hẳn hoi. Vậy nên đã quyết tâm chưa hẳn mang lại thành công, huống hồ chi nếu chưa tự cố gắng 1 lần thì ngồi nghĩ đến thành công quá sớm là điều phi lý.
Dù rất quyết tâm nhưng Trann cũng thất bại nhiều và tự thấy là không có gì xấu hổ phải che dấu cả. Lúc còn là học sinh trung học cứ hay nghe những người đi trước nói rằng: "dù em thất bại nhưng ít ra em còn trẻ, đừng để đến lúc già mà vẫn thất bại thì đó mới là lỗi lớn nhất của chính mình."
Trann thực sự ngấm câu nói này ở độ tuổi tạm gọi là U30 vì rất nhiều lần thất bại của mình trước đây cuối cùng đổi lại giúp mình 1 con đường nghề nghiệp thú vị và 1 tư duy sống tích cực. Nếu đổi ngược lại là đó giờ mình chưa từng quyết tâm cũng chưa bao giờ thất bại, thì ở độ tuổi hiện tại mình còn dám không? Câu trả lời sẽ là "có thể" nếu như Trann vẫn chưa bi quan đến mức chán chường luôn định hướng nghề nghiệp bấy lâu của mình hoặc Trann vẫn luôn tin rằng không gì là quá trễ. Trann nhận ra rằng khi còn trẻ thì chúng ta đã có 2 thứ quan trọng nhất: dũng cảm và động lực.
Dũng cảm: nói đơn giản một chút là "liều". Vì nếu thấy mục tiêu mà bản thân mình lại không đủ dũng cảm để theo đuổi tới cùng thì quyết tâm đó là lý thuyết thuần. Không hành động thì không thể hiện thực hoá mục tiêu. Ngồi nghĩ mà không bắt tay vào làm thì cũng không biết kết quả ra sao.
Động lực: Muốn duy trì quyết tâm và theo đuổi tới cùng thì động lực đóng vai trò rất quan trọng. Nó giúp bản thân duy trì "lửa" trong suốt thời gian dài chiến đấu với các "nghịch cảnh" phát sinh và đạt được kết quả hơn mong đợi ở cuối chặng hành trình.
Khi Trann năm 19 tuổi thì anh văn của Trann chỉ tầm tầm bậc trung thôi và phản xạ anh văn vẫn còn kém. Mà lỡ trót đi làm cty nước ngoài rồi còn hăm hở tham gia thêm các tổ chức tình nguyện quốc tế mà tiếng anh của mình như vậy là không ổn. Nên "nghịch cảnh" phát sinh trong quá trình trưởng thành là thứ mà chúng ta không thể biết trước được, nhưng cái mà mình có thể kiểm soát được đó chính là "quyết tâm". Trann tự nói với mình rằng trước khi Trann phát triển nghề nghiệp ở một công ty khác thì tiếng anh của Trann phải ở "tầm cao" mới. Và Trann không ngừng quan sát, học hỏi khẩu hình phát âm, chỉnh ngữ điệu và liên tục nghe nhiều giọng tiếng anh khác nhau để tập quen dần phản xạ anh văn của mình. Có lần vô tình gặp nhóm bạn tình nguyện viên quốc tế mà cả đám chỉ có mỗi Trann được "mác" đi làm nên thành ra mình phải đảm đương luôn công việc "ngoại giao", mà nếu nói với mấy đứa bạn mình là mình nói không giỏi thì cũng không ai tin nên Trann "liều" mình giao tiếp và trao đổi luôn với các bạn nhưng không ngờ nhờ vậy Trann lại có cơ hội quá tuyệt vời là mở rộng thêm mạng lưới bạn bè quốc tế đặc biệt là các bạn ấy lại làm cho tổ chức tình nguyện trực thuộc chính phủ. Đến tận bây giờ đã hơn 7 năm rồi nhưng mỗi khi đi du lịch qua nước bạn thì Trann vẫn ở homestay nhà họ và cùng hẹn nhau ăn uống hoặc đi chơi.
Còn cải thiện đọc và viết thì đã có ACCA trợ giúp Trann rất nhiều vì cứ nghĩ là xong 1 môn F thì lại gặp thêm 1 môn P, cứ phải ngồi đọc đọc và viết viết tự luận, mỗi lần ngồi tập viết, lọc ý rồi sửa và canh thời gian 180' là chỉ muốn vò giấy đi chơi. Mà cứ như vậy thì Trann tự tưởng tượng đến việc mình mà không giỏi anh văn rồi bao giờ mình mới xong ACCA rồi làm sao mà học cao hơn nên sau đó lại "nuốt nước mắt vào tim" cặm cụi đêm khuya để ngồi viết miệt mài. Rồi không biết từ khi nào mà Trann sửa dần được cách viết "lủng củng" trước đây và còn cải thiện luôn được khả năng dịch thuật.
Trann tin là chỉ cần bạn có quyết tâm (dũng cảm + động lực) thì dù mục tiêu khó như thế nào thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ đạt được nó hoặc thậm chí với kết quả tốt hơn.
TRANNACCA.